Nỗi sợ cái chết hiếm khi liên quan đến việc chết; nó là về việc bị lãng quên. Chúng ta sợ sự im lặng theo sau sự vắng mặt của mình hơn là chính 'bóng tối'.
Sự cô đơn dạy chúng ta rằng nấm mồ bắt đầu từ lâu trước khi cơ thể nghỉ ngơi. Chúng tôi tập dượt những cuộc ra đi trong mỗi lời tạm biệt, giả vờ rằng chúng tôi không sợ hãi. Nhưng ngay cả lòng dũng cảm cũng run sợ khi vĩnh cửu nhìn lại.
Cái chết là kiên nhẫn, và nỗi sợ hãi là sứ giả yên lặng của nó. Và ở giữa hai điều đó, chúng ta học được ý nghĩa của việc trở thành con người.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Nỗi sợ cái chết hiếm khi liên quan đến việc chết; nó là về việc bị lãng quên. Chúng ta sợ sự im lặng theo sau sự vắng mặt của mình hơn là chính 'bóng tối'.
Sự cô đơn dạy chúng ta rằng nấm mồ bắt đầu từ lâu trước khi cơ thể nghỉ ngơi.
Chúng tôi tập dượt những cuộc ra đi trong mỗi lời tạm biệt, giả vờ rằng chúng tôi không sợ hãi.
Nhưng ngay cả lòng dũng cảm cũng run sợ khi vĩnh cửu nhìn lại.
Cái chết là kiên nhẫn, và nỗi sợ hãi là sứ giả yên lặng của nó.
Và ở giữa hai điều đó, chúng ta học được ý nghĩa của việc trở thành con người.